LỜI DẠY CỦA ĐỨC HỘ PHÁP

Cập nhật 2012-02-15 10:26:24

Bần Đạo may duyên đặng thấy hình trạng nầy : chúng ta không thế gì định hành tàng người nầy hay, người kia dở, người nầy nên, người kia hư. Nhiều điều ta ngó thấy trong cảnh nầy khác hẳn với khuôn luật vô hình, chúng ta chẳng thế nào đoán trước được. Bần Đạo thấy người bạn nhờ ơn Thiêng Liêng của Đức Chí Tôn, ơn riêng ban cho người bạn ấy. Người ấy có Người chí thân là một Đấng cầm quyền trọng hệ trên Hư linh tức là Diêu Trì Cung Thất Nương, Bần Đạo nói rõ Người ấy là Vương Quang Kỳ chú ruột của Thất Nương vậy. Người mở Đạo mà chẳng biết Đạo là gì hết, đi theo một tư tưởng của nền chánh giáo do Đức Chí Tôn định quyết tư tưởng của Người ấy, và cả hành tàng nếu chúng ta thấy, ta sẽ lên án là Tả Đạo Bàn Môn chắc hẳn vậy.

Lạ thay ! Khi Bần Đạo quay lại dòm thấy nhiều bạn rơi xuống Bích Hải khóc lóc, còn người đó có Thiên Phục, giống hình mão Giáo Sư, lại áo tốt dắt vai, mão cầm nơi tay, bận quần cụt ở trần đi ngật ngơ, ngật ngưỡng cười một mình không biết cười cái gì, đi ngang qua Bát Quái Đài như không vậy.

TRỌN TÂM TÍN NGƯỠNG ĐỨC CHÍ TÔN THÌ VÔ BÁT QUÁI ĐÀI KHÔNG QUYỀN LỰC NÀO NGĂN CẢN ĐƯỢC

Ấy các bạn đủ biết, dầu hành tàng của người về hữu vi thấy trái hẳn nền chơn giáo Đức Chí Tôn mà trọn tâm tín ngưỡng Ngài, ta đoán không đặng, người thọ Thiên phục áo mão, dầu không thế gì mặc vô được, duy cầm nơi tay đi ngang vô Bát Quái Đài không quyền lực nào ngăn cản được. Chúng ta nên lấy bài học ấy, đặng để trong tâm, đừng phê bình công kích. Thoảng ta có phận sự dạy dỗ để dìu dắt cả các phần tử Thánh thể của Đức Chí Tôn và chúng ta có được quyền lấy oai nghiêm của mình tìm phương thế nào dạy dỗ đặng hiểu biết về phần hình thể và phần hồn của toàn con cái Đức Chí Tôn; ngoài ra không có quyền gì công kích tự kiêu, mình bất quá là một phần tử trong Thánh thể của Ngài mà thôi, không đặng quá tự tôn tự trọng. Cửa Thiêng Liêng chúng ta có những linh hồn, thoảng may duyên tạo nhiều linh hồn nữa, tức nhiên ta có quyền năng dìu dắt con cái của Đức Chí Tôn trở về trong đường lối khai phá của Người, ấy là phận sự của chúng ta đó.

Phận sự, khi nào nói đến phận sự thì không có quyền sở hữu chi riêng của mình nơi đó; chẳng phải quyền hành riêng tư của mình, thì không có lý do được tự kiêu. Tự làm phận sự, nếu nói chánh đáng nữa thì bất quá là cái máy Thiêng liêng của Đức Chí Tôn, mạnh yếu tại nơi người điều khiển, không phải tại chúng ta có quyền tự chủ tự kiêu gì mà đọat được. Chúng ta có quyền thay thế làm Thầy, làm Cha của con cái Đức Chí Tôn, chúng ta không có quyền làm chủ sự đày đọa, bắt họ làm nô lệ. Chẳng phải vì công nghiệp vĩ đại hay là công nghiệp tối cao của mình mà trở lại khi rẻ các chơn linh xuống thế gian nầy, nếu các bạn không giữ cho nó công bình, ấy cũng không phương thoát khỏi tội đó. Bởi nó là phương pháp trị loạn vậy.

Trích thuyết đạo của Đức Hộ Pháp tại Đền Thánh Đêm 8 tháng 9 năm Mậu Tý (10/ 10/ 1948 ) về “Con đường Thiêng liêng Hằng sống”.

(Sưu tầm của Dã Trung Tử)

DĨ ÂN BÁO OÁN

Bần Đạo nói ở mặt thế gian nầy, chưa có một nhân cách nào đã thiệt hiện đặng "Dĩ ân báo oán" mà Hội Thánh đã làm đặng, dầu rằng Thánh thể Đức Chí Tôn không có quyền khen ai, không có quyền chỉ trích ai, hay bày tội của ai, nếu như thế chúng ta đặng phép có phẩm cách phê bình bài trích ta, thì ta nên bài trích ta mà thôi, quyền năng ấy có thể dạy cho cơ đời bớt khổ não và giúp ích cho Thánh thể Đức Chí Tôn lắm đó vậy, nhưng mà chính mình ta buộc phải cấm ta không đặng làm như vậy, thiên hạ có nhiều điều khen mà chê cũng ngậm miệng, vẫn có nhiều điều chê chỉ có nuốt buồn ngồi mà chịu.

Dĩ ân báo oán, có một người nào ở thế gian nầy mà dám dang tay đưa bàn tay mình, đưa bàn tay nhân từ vô đối đó, tha thứ cả tội tình của kẻ nghịch, rồi còn có thể hiệp tác với họ đặng, có ai làm được chưa ? Mà trong cửa Thiêng liêng của Đạo, con cái của Đạo sẽ làm đặng, có ai biết kẻ nghịch phá Đạo, giết Đạo và hại Đạo vì cái tôn chỉ bất công của họ, họ đồ mưu hàng ngày tận diệt cho được Đạo Cao Đài mà Hội Thánh dám cho con cái của Đạo Cao Đài hiệp tác cùng họ, không nói rằng cứu vãn cả lập trường nguy hiểm của họ, chưa có ai làm đặng những điều làm đó, chẳng hề bao giờ Thánh thể Đức Chí Tôn nói trong miệng, mà cũng không bao giờ từ cửa miệng Thánh thể Đức Chí Tôn thốt ra, chỉ để ngầm cho toàn cả thiên hạ hiểu lấy mà thôi.

À bây giờ hỏi ra cái hành tàng của Đạo đương nhiên bây giờ, đối phó cùng tình trạng của đời thế nào, dám chắc Thánh thể Đức Chí Tôn định cho một đường lối nào khác thử coi, trong khi mình không khen đặng mà cũng không chê đặng, chỉ để mình đứng trong cái lập trường dung hòa mà thôi, lập trường dung hòa ấy sẽ bị bao biếm nhẻ, sẽ bị trích điểm bởi vì cái sống của Thánh thể Đức Chí Tôn, hành vi của Đức Chí Tôn nó ở trong thời gian và không gian, nó ở trong lịch sử nhơn loại, chớ không phải ở ngoài cá nhân hay là cả nước, chỉ để trong không gian và thời gian sẽ giải nghĩa cho họ biết rõ ràng hơn mà thôi.

Trích đáp từ của Đức Hộ Pháp với các cơ quan Chánh trị Đạo trong dịp Lễ Sinh Nhựt của Đức Ngài tại Hộ Pháp đường ngày 5 tháng 5 Ất mùi (1955).